Bình yên

Bình yên

Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên

Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh

Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.

Như từ bao la ta ra đời
một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên
cùng nhau

Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa

Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên

Heart Alone

Heart Alone

I hear the ticking of the clock
I’m lying here, the room’s pitch dark
I wonder where you are tonight
No answer on the telephone
And the night goes by so very slow
Oh I hope that it won’t end though
Alone

Till now I always got by on my own
I never really cared until I met you
And now it chills me to the bone
How do I get you alone
How do I get you alone

You don’t know how long I have wanted
to touch your lips and hold you tight
You don’t know how long I have waited
and I was going to tell you tonight
But the secret is still my own
and my love for you is still unknown
Alone

Till now I always got by on my own
I never really cared until I met you
And now it chills me to the bone
How do I get you alone
How do I get you alone
Alone
Alone

….

in this case, alone = lonely, actually…

Serving attitude and service

Từ khi đi làm, m cũng bị ấn tượng nhiều thứ, cả tốt cả xấu. cái xấu thì lúc bực m muốn phun ra 1 tràng, nhưng sau lười lại thôi. Cái tốt thì vừa rất ấn tượng nên muốn viết luôn. Cái tốt luôn làm cs tốt đẹp hơn mà 😛

Chả là trưa m gọi điện hỏi 1 chị về dịch vụ DHL import. Chị ý hướng dẫn rất cụ tỉ và lắng nghe khi m hỏi, ko có kiểu trả lời xong rồi thôi. Chỉ cho m 2 cách làm và còn dặn là nếu ko tìm đc hay cần hỗ trợ thì cứ hỏi lại. lúc đầu xưng hô còn hỏi tên và công ty, ko biết là kiểm tra hay gì, nhưng tên thì rõ ràng là để xưng vs khách hàng bằng tên cho thân thiện và lịch sự là chủ yếu. may mà m cũng tìm đc, nên ko cần phải gọi hỏi thêm gì. Vậy mà chiều, chị ý còn gọi điện lại, hỏi xem m đã làm đc chưa, cần hỗ trợ gì ko. Cho m máy bàn vs số máy hỗ trợ của tổng đài. Sao lại có ng chu đáo, giọng lại nhẹ nhàng đáng yêu thế!!! Nhớ lại là hồi nọ m cũng có viết mail hỏi,c ý cũng rep và còn trả lời lại và hỏi han thêm. Chẹp, thái độ và dịch vụ trong miền Nam thật là khiến m muốn vào đó sống xừ cho r.

mà 1 phần m bị ấn tượng mạnh thế, là do đang quen vs cái thói phục vụ khá thô bạo ngoài này, thấy họ ko mắng m thì thôi, chứ chả mong gì tử tế. kể cả khi gọi điện đến tổng đài thì cũng ko đc bằng thế. Nếu như các dịch vụ viễn thông hay vé máy bay, thì họ cũng nhẹ nhàng thôi, nhưng nhẹ nhàng vừa đủ, đủ cho trách nhiệm và nghĩa vụ của họ, ko đặt trong suy nghĩ việc đó là quan trọng và muốn làm điều tốt nhất cho khách hàng, và về vấn đề mà khách hàng đang gặp phải, liệu như thế có giúp ích và giải quyết mọi vấn đề liên quan mà kh đang có… Nhưng thế còn là tốt chán, nhiều lúc gọi điện hỏi các thủ tục, nhất là kiểu nhà nước hay gì, thì giọng rất hách dịch, và chỉ muốn nói cho xong. Nhiều cái m chưa biết, m hỏi còn ko rõ ràng, thì trả lời như quát vào mặt. có lần hỏi ở cục xuất nhập cảnh, ông ý tưởng m làm cò mồi hay dịch vụ gì, đang nói còn dập ngay máy xuống, rõ ghét.

Rồi đi làm bảo hiểm, m nhờ ông ý sửa cho cái mẫu, thì rõ ràng có các mục như thế, nhưng điền thế nào cho đúng để nộp thì cũng cả vấn đề. Mà khỉ nộp còn phải xin chữ kí, chứ nếu ko m cũng chả ngại đi lại. các thủ tục đó cũng hướng dẫn nộp cái này cái kia, nhưng điền đúng theo quy định thì chả đơn giản thế. Trước c Ly bảo đưa tiền cho 1 bà làm ở đó, nên bà ý cũng tích cực chữa cho, nhưng giờ lâu r, m cũng ko muốn lại nhờ vả b ý, làm b ý tưởng sắp đc cho tiền rồi sau lại ko có gì @@ hôm đấy đi hỏi, thì ông ý nói qua quít, m nài nỉ bảo chỉ rõ ra, thì cầm bút chỉ trỏ ra điều chỉ cho nhiều lắm, nhưng toàn những cái chung chung đã nói. Trước đó còn bảo nếu ai cũng mang đến nhờ sửa thì bảo hiểm làm việc cho doanh nghiệp chứ lương nhà nước làm gì. Càng lúc sau m càng thấy tức và rõ ràng cách suy nghĩ như thế sai hoàn toàn và cậy thế nhà nước. ngân sách nhà nước, ko từ thuế doanh nghiệp, thuế cá nhân còn gì. Lương của các ông bà ý cũng từ đó mà ra chứ còn từ đâu. Và trong quy định rõ ràng là “Nhận hồ sơ, dữ liệu điện tử (nếu có) của đơn vị; Kiểm đếm thành phần và số lượng, nếu đúng, đủ theo quy định thì viết giấy hẹn. Trường hợp hồ sơ chưa đúng, đủ theo quy định thì ghi rõ và trả lại” cơ mà. Nói chung là cũng chỉ nói vậy thôi, chứ những ng ăn lương cố định, họ làm tốt hay ko tốt thì lương vẫn vậy, thì họ cũng chẳng tội gì tốn nước bọt và lịch sự vs ng đến hỏi, chả quan tâm xem nếu họ tích cực hơn ít nhất là cho đầy đủ nghĩa vụ vì bao nhiều ng cũng đỡ tốn cống sức và thời gian. Mà nghĩ lại thì ngay cả VNPT, ngay chỗ làm việc cũng dán cái bảng to lắm, ko nhớ chính xác nhưng kiểu quy định thái độ làm việc của nhân viên ở đó. M cá là họ làm việc suốt ngày ở đó, nhưng cũng chả thèm đọc nó, hay đọc cũng chả suy nghĩ gì. Hôm m đến xếp hàng, tất nhiên là xếp hàng thì đúng thôi, nhưng nhìn mặt họ rất mệt mỏi. m trèo mỏ vào hỏi trước giấy tờ để điền, thì chị ý giọng lanh tanh bảo là e chờ 1 chút. M bảo là chị đưa em tờ giấy em điền trước thì bà ý nhắc lại y xì câu trước ko có chút cảm xúc gì. M nói nhỏ nhỏ đi là chị đưa em điển trước tẹo cho nhanh, thì b ý tưởng m kêu ca hay chửi bới gì thì phải, mới ngước lên nhìn mặt nghi ngờ hỏi là em vừa bảo gì, m nhắc lại thì bà ý trình bày là chị là dừng lại cho em thì mất thời gian của khách đang làm, mà thực tế chậm 1-2s thì lâu hơn 1-2 phút lúc sau m điền chắc. đã thế, cả cái office cũng to, mà bộ phận giải quyết vấn đề có 3 chỗ ngồi, 1 chỗ thì trống, 1 chỗ còn lại thì bà kia bận việc gì đó, họ cũng chả bảo khách ngồi chờ, hay có việc gì giải thích cả…

Tức nhất chắc là vụ liên quan đến cái vietcombank. Vì m dính dáng quá nhiều việc ở đó, nên cũng bắt buộc phải đến thôi. Nhưng tức là ở chỗ có mấy ông bà rất hay kiểu m lóng ngóng làm chưa quen, thì giọng có vẻ vênh lên và rất coi thường, kiểu như “có vẻ em vẫn chưa hiểu vấn đề nhỉ”, rồi nhiều khi làm ko đóng dầu cho m, m bảo lại, thì lại xùy xùy cho qua “cái đấy thì quan trong gì, miễn là chuyển đc rồi. đây dấu đây, em cầm lấy muốn đóng ở đầu thì đóng”. Bó tay. Và cái ghét nhất là họ làm việc ko hề chuyên nghiệp, cái thủ tục có khi còn ko nắm rõ, nhiều lúc bảo m làm cái này, rồi cuối cùng lại làm theo kiểu khác. Rồi lúc tưởng là dỗi do bên m chưa làm thì giọng rất ta đây, còn nói vs m là “em nói như chuyện hài ý nhỉ” này nọ, rồi cái ông kia còn xẵng giọng vs m bảo là “ơ kìa, bảo là ko làm đc rồi cơ mà”. Sau mới phát hiện ra lỗi bên họ, thì lại ngọt nhạt, em tên gì ý nhỉ, bên anh xin lỗi nhé, nhưng mà đợt đấy a cũng chưa vào nên cũng ko biết đc” Rồi sau thì bảo “em về tìm xem bên e còn giữ ko hộ a”. cứ đợi đấy, t chả rỗi hơi mà tìm…Rồi như BIDV m từng giao dịch ở PGD nhỏ, thì mấy b ở đó cũng chả rõ cách làm, chỉ làm đc mấy cái nghiệp vụ đơn giản, gửi tiền rút tiền hay sao ý. Hỏi đi hỏi lại nhau cách làm,  rồi lỗi phần mềm này nọ, cho m đợi 30’ sau mới bảo là em cố đợi thêm nhé. Thêm 15’ thì bảo hay em đi chỗ khác làm, phần mềm bị hòng. May đấy, ko kiểu “ngu dốt + nhiệt tình = phá hoại”. m là m cũng chả ý họ có vấn đề gì về đầu óc, họ cũng xêm xêm tuổi mami, nhưng mà chả lẽ họ ko đc đào tạo trước khi làm việc sao? So vs NH nước ngoài, có 1 NH m từng đến là HSBC thì m nhận ra đúng là khác xa 1 trời 1 vực. tất nhiên 1 số NH đầu tư cho dịch vụ như VIB m cũng thấy đỡ, thì nhìn chung cũng ko thể chuyên nghiệp và dịch vụ tốt bằng. Dù sao m cũng chán ngấy ngân hàng việt nam r, giờ có cho vào m cũng ko thèm…

Nhìn việc bên ngoài, nghĩ lại việc của m, thì m cũng ko phải quá nhiệt tình trong những việc vs các bên khác, nhiều khi m cũng muốn nói cho lịch sự và tích cực, nhưng ko biết phải nói sao, mà nói nhiều lại kiểu văn hoa, khách sáo thành ra hâm hâm nên m lai để đấy, lâu r ko động đến thì kệ luôn, cũng kiểu bỏ bơ. Chắc thế cũng ko tốt lắm. thôi cố sống tốt, để đc đối xử tốt lại. nhưng mà ko nên hiền ở Hn, vì hiền là rất dễ bị bắt nạt, nhiều lúc đi làm mấy cái thể loại đấy, chỉ ước m có 1 cái bản mặt đanh đá ghê gớm và già dặn, cho đỡ bị bắt nạt phát ức.

Nói 1 lúc đang vui lại thành tức, nhưng dù sao cũng nên nhớ mà rút kinh nghiệm.  nếu m là con trai chắc lấy đc vợ trong Nam thì sướng đến chết mất :))))

Đừng lãng phí thời gian…

Đang trong thời kì rảnh rang quá mức và bắt đầu thấy m càng ngày càng phung phí thời gian, không biết tận dụng làm gì có ích. Cũng thấy m ko có định hướng và quyết tâm làm gì. Làm gì cũng chỉ thấy ừ cũng cần làm, làm đi. Hàng ngày gạch đầu dòng vài cái list to do, và cuối ngày gạch bỏ nhưng thật trong lòng, những cái làm để cho chính m, tìm hiểu cái này cái khác, chỉ dừng lại ở mức biết xong để đấy. m đang ko có định hướng và nỗ lực cho chính con người và tương lai của m. có nhiều thứ khiến m cân nhắc và suy nghĩ. Lần lữa và trốn tránh, đến giờ khi cần suy nghĩ nghiêm túc, việc đầu tiên m làm là lên google search xem mọi ng nghĩ sao về ch đó, xã hội thế nào, tìm kiếm 1 sự đồng cảm hay 1 động lực nào đó. Và đúng là m tìm đc thật, nhưng mới nhận ra m có chút gì sống hoài sống phí. Đã nhiều lần có cảm giác đó, sau đó quyết tâm hừng hực, làm cái này cái nọ, cũng vài cái thấy hài lòng, nhưng sau đâu lại hoàn đấy. cảm giác m ko có cái lửa ở bên trong, sự cố gắng nhất thời là do đc tác động từ các yếu tố bên ngoài, m ngồi nghĩ, liệu mục đích sống của m là gì. M muốn định nghĩa nó thật rõ ràng, để từ đó đối mặt vs mọi ch, m biết m cần và nên làm gì, trước khi tìm xem mọi ng cần và thường làm như thế nào.

Thật ra cũng ko liên quan, nhưng tự nhiên đọc đc bài của chị ý, m thấy m yếu đuối quá. Cũng có 1 thời sưu tầm những truyện ngắn mơ mộng, và giờ nhiều khi ko thích và ko muốn chấp nhận 1 câu chuyện, 1 sự thật phũ phàng. Có phải đến giờ m cần mạnh mẽ, cần cứng rắn hơn. M ko phủ nhận cái suy nghĩ mộng mơ, nhẹ nhàng là ko tốt, m chỉ thấy giờ m cần hơn như thế, hay cứ để 1 phần con ng m mộng mơ như thế, nhưng phần còn lại, hãy sống đáng sống hơn, từng giờ, từng ngày.

M lại bị tái nghiện Trang hạ rồi…

http://trangha.wordpress.com/?blogsub=confirming#blog_subscription-4

Rất nhiều độc giả yêu mến những trang văn của Trang Hạ hai mươi năm trước đã nói rằng, họ thật sự thất vọng khi đọc Trang Hạ những năm gần đây. (–> giống m thế @@)

Hai mươi năm trước cái chinh phục tuyệt đối độc giả tuổi 18-20 là những truyện ngắn lãng mạn về tình yêu, những trang viết nhẹ nhàng và thấm thía về cái đẹp của những mối quan hệ nhẹ nhàng, nhiều độc giả còn giữ những mảnh báo cắt lại, đăng tản văn tôi viết về mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông, mùa mưa, mùa gió, mùa thi, mùa Giáng Sinh.

Bây giờ tôi đàn bà hơn và đời hơn, tôi đánh mất phần lớn những độc giả thích những cái đẹp êm đềm óng ả mà tôi đã cần cù lượm họ suốt hơn chục năm viết truyện ngắn, chịu khó chinh phục các giải thưởng văn học, dự trại sáng tác viết văn, náu mình trong những tổ nhóm sáng tác.

Giờ đây mỗi mùa báo Tết, các thư ký tòa soạn lại nhớn nhác hỏi Trang Hạ có cái truyện ngắn nào không? Tôi thường mỉm cười và nói, tôi đã không hề viết văn từ biết bao năm nay rồi! Giờ tôi viết một thứ chỉ mang vỏ bọc văn chương mà thôi, còn cốt lõi hoàn toàn không dính chút gì tới văn chương cả. Tôi đâm ra sợ những người viết văn chỉ lăm lăm viết văn. Có biết vì sao không?

Suốt mười năm trời từ 1993-2003 tôi vẫn nghĩ rằng mình viết cho cả xã hội đọc. Cứ ai có tiền mua sách báo là đều có quyền được đọc hết, đều thành độc giả hết. Tôi có trách nhiệm phải viết văn, hư cấu, thêm cảm xúc, thành một món ăn đặt tên là truyện ngắn Trang Hạ. Tất nhiên tôi có một số giải thưởng văn học cho món truyện ngắn Trang Hạ.

Năm 2005 có một nhân vật báo chí của tôi quay lại xin tôi một lời khuyên. Đó là một người phụ nữ cụt tay, không bằng cấp, nghèo, thất nghiệp, người nhà quê, xấu, ế chồng. Chị ta nói chị ta không tìm được chỗ của mình trong xã hội. Người lành lặn còn thất nghiệp nữa là chị, ở quê người ta đàm tiếu về cánh tay cụt của chị, không ai muốn lấy chị, chị muốn bị người khác lợi dụng cũng chẳng ai thèm lợi dụng, đi ra giếng giặt quần áo bị hàng xóm nói móc vài câu, chị ấy nghẹn ngào ôm chậu quần áo về và khóc, muốn chết vì bế tắc và không có tương lai. Chị nói, chị được nhận mấy chục triệu tiền bồi thường mất cánh tay, chẳng đủ tiền trả viện phí, mà còn bị làng xóm nói đổng là, bán trinh được có mấy triệu đồng, đằng này mất có một tay được hẳn vài chục triệu sao mà sướng thế!

Tôi nói, một là chị phải ra ngay Hà Nội, bán đồng nát hay làm thuê bưng phở, đứng máy photocopy cũng được, còn hơn ở lại quê nghèo không tương lai. Chị ra đây ôn thi một năm rồi thi đại học tại chức, đã không có sức khỏe thì càng phải có tri thức. Chịu nghèo khổ vài năm mà có tương lai sáng sủa của mình còn hơn ở mãi quê cả đời sẽ cúi gằm mặt giữa những thị phi. Tôi cũng nghèo nhưng có cho chị ít tiền đóng học phí thời gian đó. Nhưng trước khi chào bố mẹ ra Hà Nội, chị phải làm cho tôi một việc: Chị sang nhà hàng xóm, bảo họ rằng, có người chỉ cần thấy tí tiền là đào được cả mồ mả ông bà tổ tiên lên, phá chùa trộm chuông, nữa là ao ước mất một cánh tay!

Tất nhiên chị kia chẳng đủ bạo mồm nanh nọc mà sang trả đũa hàng xóm, nhưng chị lên Hà Nội chịu khó luyện thi rồi vào học đại học tại chức, trong thời gian học đại học, chị rất may mắn xin được công việc vào một tổ chức phi chính phủ. Lương cực kỳ thấp nhưng cũng tạm đủ ăn học, và tất nhiên hơn làm đồng trồng vườn ở quê. Vài năm sau, chị lấy một anh cùng quê nhưng cũng đang đi làm nhà nước. Sống được với sự lương thiện.

Tôi bị ám ảnh bởi câu chuyện này suốt vài năm ròng. Hóa ra đàn bà có thể mạnh mẽ đối diện và vượt qua nghèo, khổ, cực, xấu xí, vất vả, hoàn cảnh, bi kịch, nhưng cái làm đàn bà gục ngã lại là đám đông và thị phi, là một câu nói bâng quơ, là một lời trêu ghẹo, một cái nhìn ác cảm, bị gọi là gái ế, chồng chê mất trinh v.v… Tôi thích quan sát buồn vui sướng khổ của cuộc đời. Và vào tuổi ba mươi ba, tôi kết thúc hoàn toàn việc viết văn hư cấu, truyện ngắn, chỉ để dành thời gian viết về đời sống và đàn bà. Tôi tin rất nhiều người đàn bà đọc Trang Hạ xong đã tìm được lý lẽ để đối mặt với khó khăn, lý lẽ ấy là: Bởi vì bạn là phụ nữ, bạn không nên bị đánh gục bởi những thứ không xứng đáng, bạn sinh ra không phải là để cho kẻ khác chà đạp! Chẳng còn ai trao giải thưởng văn học cho Trang Hạ nữa. Vì đơn giản là tôi không còn viết văn đã lâu rồi, tôi chỉ còn viết về con người, càng viết thật càng tốt. Mà viết thật, không thể nào tránh được sự trần trụi.

Nhưng tôi tin rằng, sứ mệnh của người viết văn hoàn toàn không phải là để làm cho những tâm hồn rách nát trở nên yên tâm với sự rách nát của mình!

 

Ngược chiều gió thổi

1. Một trong những câu hỏi mình đã tự chất vấn bản thân từ khi mình mười tuổi: Tại sao mình là người Việt Nam, nhưng mình phải sống bằng những giá trị đạo đức của người Trung Quốc?

Đó là mùa hè cuối cùng của thời Tiểu học, khi đó mình mượn được một cuốn “Cổ học tinh hoa” từ tủ sách của cô giáo Hương, dạy văn cấp 3 ở cùng khu tập thể nhà mình. Cô có một đứa con gái cũng bằng tuổi mình, vì chơi với bạn, mình mới có may mắn được đọc những cuốn sách không phải sách giáo khoa lớp 5. Đọc mỗi cuốn sách chỉ mất một ngày. Nhưng suy nghĩ về sách thì triền miên từ tháng này qua tháng khác, cho đến lúc nào mà có một cuốn sách mới lại choán hết tâm trí mình.

Cuốn “Cổ học tinh hoa” ngày đó dưới con mắt của một cô bé con được hiểu là những triết lý sống, những quan điểm làm người của… người Trung Quốc cổ đại. Đọc hết sách ấy, mình chỉ băn khoăn rằng: Thế người Trung Quốc bây giờ họ có sống được một cách sâu sắc thế này không? Nếu tác giả giúp ta đúc kết được hàng trăm bài học nhân sinh đắt giá từ những điển tích sách vở Tàu xa xưa, phải chăng thứ mà trong trang sách nói chính là một mẫu mực để người ngoài sách sống theo? Nhưng mình là người Tàu hay người Việt?

Đó là lý do từ sau cuốn “Cổ học tinh hoa”, mình cự tuyệt không đọc tất cả những cuốn sách nào nổi tiếng của Tàu mà người ta khen lấy khen để, từ Hồng Lâu Mộng cho tới các bộ truyện chưởng, từ Tam Quốc Diễn Nghĩa cho tới Thủy Hử. Kể cả phim! Nếu mình đọc mà rồi cũng lại chỉ để tấm tắc như mọi người, thì đọc làm gì? Nếu đọc nát nghìn trang sách chỉ để hiểu điển tích, tâm đắc thuộc làu cổ sử, nhưng chất bao nhiêu gánh nặng lên trí nhớ chỉ để hài lòng là, người khác đọc rồi mà ta cũng đã đọc, ta chẳng thua kém ai, ai nói gì ta cũng biết, thì chi bằng, đọc những bài bình sách, cảm tưởng của người đọc còn thú vị hơn. Hay bỏ thời gian ra để đọc những trang sách kém nổi tiếng hơn, nhưng tự mình rút ra được cảm nhận tươi mới, không bị ám ảnh bởi nhận xét của người khác, thì vẫn đáng để làm hơn nhiều.

Lớn hơn chút nữa, cái mình sợ nhất trên đời là một cuốn sách mang tên “Đắc nhân tâm”. Không hiểu vì sao mình lại sợ một cuốn sách mà cho đến ngày hôm nay mình chưa hề đọc một chữ nào trong ấy? Có lẽ nỗi sợ hãi của một cô thiếu nữ là bởi, mọi bình luận sách mình đọc đều cho rằng, đó là một cuốn phải đọc nếu muốn trở thành một người thành đạt, hoàn hảo, tâm lý, được lòng người, thành công trong công việc và giao tiếp, hoàn thiện bản thân v.v… Triết lý làm người thật là quý giá. Nhưng, sự sống của mình không đáng giá sao? Sao một mặt ta kêu gọi hồn nhiên như cỏ hoa, trân trọng mỗi giọt sương, mỗi phút sống, một mặt ta cố gắng tìm hiểu xem người khác đang sống theo kiểu gì, mình nắn lại để sống kiểu gì thì vừa lòng đám đông?

Sau này ông chồng mình trở thành… chồng mình, ông ấy thường trách, vợ chẳng bao giờ tin vào kinh nghiệm của người khác, chẳng biết tránh chướng ngại vật, mà cứ phải tự mình vấp ngã!!!

Rồi trưởng thành thêm một chút nữa, vào lúc được học lý luận truyền thông, mình mới hiểu ra lý do mình đã từ chối những thứ thịnh hành trong trong xã hội: Nếu coi mỗi cuốn sách, mỗi tấm biển chỉ đường, mỗi kinh nghiệm truyền khẩu, một bài tung hô nhà văn này, một bài báo phỉ nhổ một cuốn sách khác… là một thông điệp truyền thông, thì độc giả của truyền thông đại chúng luôn mang một chút tâm lý phản đối, từ chối những thông điệp ấy. Nên độc giả một mặt tung hô và hối hả tiếp nhận, một mặt sẽ phản đối và từ chối. Và mình chỉ là một phản lực nhỏ nhoi rất bình thường trong xã hội. Chỉ là, đám đông luôn ngờ vực “phản lực” của chính họ. Còn mình, mình tin nhiều hơn vào “phản lực” nhỏ bé của mình. Dù, ta sẽ có lẽ cả đời ngược chiều gió thổi.

2. Hồi còn đi học, chừng hơn hai mươi năm trước, mình nghĩ những người thành đạt trong xã hội phải là những người đi xe máy và gặp nhau trao danh thiếp. Cho đến lúc, tự mua được xe máy và có một công việc đầu tiên được trả lương, thì nghĩ: Người thành đạt là người nổi tiếng và dư tiền mua sắm trang sức.

Vài đôi năm sau, đường đời khiến mình nghi ngờ thực tài của tất cả những người nổi tiếng mình gặp, và không mảy may thấy chút giá trị nào trên những món đồ trang sức đính bảng giá kèm nữa, thì mình nghĩ: Thành đạt là có một tổ ấm gia đình và một ngôi nhà của riêng mình.

Vào lúc có một người đàn ông nói, anh sẵn sàng trao em trái tim anh và túi tiền của anh, miễn là em ở nhà làm máy đẻ và máy giặt, máy hút bụi, thì anh sẵn sàng làm máy ATM của em, thì mình nghĩ, thành đạt là một phụ nữ tự do.

Vài đôi năm nữa trôi qua, vào lúc bối rối giữa tự do, mình nhận ra: Cái mình cần hóa ra không phải là thành đạt! Không phải là tiền, danh thiếp, ngôi nhà, những lời khen tặng. Mà là, sống theo cách của mình, nghĩ theo cách mình cảm nhận, nói những lời của chính tâm hồn mình, yêu được bản thân và tha thứ được cả những kẻ bỉ ổi. Vì ta chẳng thay đổi được cuộc sống này, nhưng ta có thể thay đổi cách sống và cách nhìn nhận.

Enjoy my work

Lại nhiều biến đổi thiệt cho đến lúc ngồi viết thế này. Ngẫm lại thời gian sao trôi nhanh thế, lại tiếc ko kịp ghi hết lại, mà ngay tại bây giờ cũng ko nhớ hết đc. Thôi nếu quá khứ đã nhẹ nhàng trôi qua thì m lại sống với hiện tại, trân trọng cái quá khứ của tương lai vậy 😛

Hiện tại về công việc thì m khá thấy ổn và thích thú. Trong đầu tưởng đã có 1 kế hoạch ok cho tương lai, nhưng khi bắt đầu tìm hiểu thì bắt đầu thấy nó ko ổn tí nào. Hoang mang quá… nhưng thôi về công việc hiện tại đã. Tự dưng hôm qua đọc lại cái bài hồi lâu làm khóa luận đọc đc về kinh nghiệm cho ng mới đi làm. Nhớ lại là hồi đó đọc m nghĩ lại hồi thực tập ở Fli thấy tiếc ghê gớm, thấy m đã ko tận dụng hết cơ hội thời gian đó. Vậy mà bây giờ ngồi đọc lại, lại thấy hình như m làm khá ổn, tuy cũng chưa phải quá tốt nhưng cũng sơ sơ là có hết những tiêu chí đó J. Hồi nc vs chị Dương chị cũng bảo thích cách làm của m, m cũng đc a Giang khen hôm đi dịch bảo ok (dù m thấy m thật tệ @@) làm m cũng tự tin hơn <3. Thôi ko huyên thuyên nữa, mà giờ muốn kể cũng ko biết kể theo thứ tự nào, nên nhờ cái sườn của bài đấy vậy, m cũng sẽ thấy rõ ràng hơn những gì nên làm, và cũng có cái nhìn thực tế về công việc ở đây 😀

1. Làm việc một cách tích cực

Tự nhận là m khá là chăm khi đc giao việc. nếu ko đc giao gì thì m cũng tự giác ngồi làm nốt cái bài dịch về cái tỉnh Bạc Liêu mà cách viết rất Việt hóa vs toàn các từ chuyên môn nông nghiệp. mấy hôm đầu học đc vài từ mới thấy thích thích, nhưng sau thấy ngán đến tận cổ, giờ qua mấy chỗ chuyên ngành thì cũng đỡ hơn chút ít. 1 phần là m thấy m chăm chỉ có lẽ do chị Ly sắp nghỉ nên làm càng lớt phớt nên m càng thấy thế. M cũng ko lo gia đình gì nên cũng ko muốn về sớm như chị ý.

Mọi ng ở đây thì vừa làm việc vừa nói chuyện hay đọc tin tức, ko o ép quá về thời gian, miễn là hoàn thành công việc. tất nhiên là nếu sếp ở vp thì cũng tránh đi muộn về sớm, nhưng nếu ko có thì anh chị vẫn cứ du di đến muộn hay về sớm tí hehe.

Công việc thì cũng ko nặng nhọc lắm nên m cũng ko ngại làm, mà lại thoải mái nữa nên m cũng thấy m làm việc khá tích cực cả về tâm lý cũng như hiệu quả. Tuy là chưa đc giao việc gì to tát lắm nhưng cũng cố gắng hoàn thành xong.:D. nghĩ lại tuần bác Bruno đến ngồi dịch miệng, rồi dịch MOM cũng ghê gớm đấy, nhưng toàn đc đi ăn thì cũng thích. Mỗi tội là m vẫn ngại nc vs bác ý, hay cũng như vs sếp ngoài việc công việc, vì m cảm giác vẫn ko tự tin lắm về trình dodofjj TA của m, nhiều khi sếp kể chuyện vui m nghệt ra chả hiểu gì trong khi mọi ng cười rũ rượi, làm m phải cười hùa theo nhạt nhẽo, chắc là lúc đấy m như con ngớ ngẩn @@

2. Nắm bắt diễn biến các công việc xung quanh

Vì chị Dương cũng sắp nghỉ sinh nên ngoài việc hành chính chị Ly hay làm m cũng đc mọi ng cố gắng chỉ bảo cho các công việc về dự án, lỡ sau này có cần làm thì còn biết mà làm. Vs cả nếu làm mỗi việc hành chính thì cũng chán ốm, m muốn học kinh nghiệm làm dự án nữa mà, nên m cũng có tích cực hỏi han, nhưng cũng chưa có tg tìm hiểu thực sự kỹ lưỡng, cái này chắc sang tháng sau khi nắm bắt đc các công việc hành chính xong xuôi sẽ cần tích cực học hỏi thêm. Hi vọng là sau này có cơ hội tham gia sâu vào 1 dự án nào đó, lại đc đi lại liên tục thì thích thật, dù chả biết đến lúc đấy có thích thật hay ko nữa 😛

3. Xác định thật rõ ràng về các mục tiêu ưu tiên

Cái này thì nói chung m cũng biết sắp xếp công việc để hoàn thành cho phù hợp. cũng chưa nhiều lắm vì m cũng chưa đc giao quá nhiều việc, nhưng về phần time management thì m khá tự tin khả năng của m J

4. Lưu ý mỗi khi phạm sai lầm

Đúng là trong lúc dịch m cũng hay nhầm lẫn, và thỉnh thoảng lại “đọc chữ tác thành chữ tộ” như chị Dương nói là giống chị ý :D. Mỗi khi a Giang hay c Dương thấy thì đều bảo m, nên m cũng tích cực tiếp thu để ko mắc phải sau này. 1 việc về style làm việc mà c Dương nhắc m là khi ko biết nên làm thế nào, ngoài chỉ đặt câu hỏi là nên làm như nào, hãy đưa ra 1 giải pháp của m. điều đó vừa thể hiện là m cũng có suy nghĩ độc lập, và biết đâu giải pháp đó lại tốt hơn các giải pháp đã làm trước đây. Và nếu ko thì m cũng biết điểm khác biệt là ở đâu để biết cách thay đổi tư duy cho phù hợp. cái này nhớ hồi đi pv sếp cũng có nói nhưng hồi đấy m ko hình dung rõ lắm, giờ mới hiểu 🙂

5. Chú ý tới các câu hỏi của sếp

Cái này thì m rất phải chú ý vì m sợ là m nghe ko hiểu sếp bảo gì. nhưng nếu việc nào sếp trực tiếp giao cho m thì mới chỉ là mấy việc lặt vặt, các việc khác thì chủ yếu a Giang vs c Dương giao. Cũng cứ coi là sếp đi. Câu hỏi thì để nhớ xem có hỏi nhiều ko nhỉ? M cũng ko nhớ kĩ lắm, có lẽ sau nên để ý hơn các câu hỏi trong công việc 🙂

6. Chủ động xin ý kiến góp ý

Về các bài dịch mà m gửi cho anh chị xem lại cho m, m cũng thường nhờ a c chỉnh xong gửi lại cho m xem để biết cách dùng cho đúng. Cũng có rút ra đc vài bài học, ko biết còn nhớ ko J cần phải tiếp tục phát huy thêm cái  này J

7. Hãy chú ý tới những người bạn kính trọng

Tất nhiên là những ai m quý hay kính trọng thì m chú ý rồi hehe. Thật ra cty hiện tại có 4 ng chưa kể m, sau này c Ly nghỉ thì có 3 ng, đều coi như là cấp trên và có nhiều kinh nghiệm hơn m rất nhiều, mà mọi ng ko rất cởi mở nói chuyện, chia sẻ, và cũng rất trẻ trung bình đẳng nữa, nên m quý tất, mỗi ng có 1 nét riêng mà m ấn tượng.

– chị Ly: hơn m 1 tuổi, m sẽ làm thay vị trí chị này thời gian tới. về công việc thì nhiều lúc cảm giác chị ý làm ăn hơi lớt phớt, nhưng cũng có thể thông cảm đc là chị ý sắp nghỉ, vs lập gia đình rồi nên cũng có nhiều việc phải suy nghĩ. Nhưng m khá nể chị này khoản cũng khá sắc sảo vs tự tin kể cả vs những việc chưa biết :P. ví dụ như những công việc phát sinh đc giao thì chủ động gọi điện hỏi han hay search thông tin, nếu có lúc cần đanh đá chua ngoa thì cũng ghê gớm phết hehe. Lúc phiên dịch nhiều chỗ có vẻ c ý ko rõ lắm cũng cứ chém bừa bừa, tất nhiên là anh Giang phải đính chính lại ngay sau đó, nhưng với chị ý thì kệ, cũng ko vẫn đề lắm, anh ý hiểu dự án thì tất nhiên hiểu đúng là bt :P. về khoản nói chuyện thì chị ý cũng nghĩ ra nhiều chủ đề hay ho hỏi c Dương, gợi chuyện cho cả phòng nên không khí cũng thoải mái. M thì sợ sau này chị ý nghỉ ko biết m có nói chuyện đc nhiều ko, ko lại ngồi cả phòng im ắng thì chán chit L(

– chị Dương: c Dương thì m khá nể về hiệu quả làm việc, cũng như các kiến thức về sức khỏe. cái này thì c Ly hay hỏi c ý, nghe c ý nói rất chắc chắn, chắc là cũng tìm hiểu nhiều. về khoản này thì chị ý ăn uống siêu khoa học, bồi bổ đủ dinh dưỡng trước khi sinh, nên dù mang thai đến tháng thứ 8 rồi mà chị ý ko hề nặng nề hay có vấn đề gì quá nghiêm trọng. 1 phần nữa là tinh thần chị ý rất tích cực, ngoài nét mặt thì cũng ko hẳn thể hiện là ng vui vẻ, nhưng thực sự là chị ý ko quan trọng hóa bất kì việc gì. tức giận hay có vấn đề gì bức xúc thì có khi xong rồi thì kệ, cũng ko áp lực hay buồn bực thêm. Phải công nhận là chị ý là ng phụ nữ rất mạnh mẽ về tư tưởng, và theo cách m thấy và chị ý tự nhận thì là ng thích thay đổi và ham chơi heheJ

– anh Giang: điều đầu tiên cần nói có lẽ là về tuổi tác :”). Gọi là anh nhưng thật ra “anh ý” sinh năm 61 hơn cả tuổi bố m. lúc đầu gọi thì m cũng hơi ngại, nhưng chỉ sau vài ngày, 1 là do quen, 1 là suy nghĩ và cách sống của anh ý rất trẻ trung nên m ko thấy có vấn đề gì khi gọi thế nữa, mà càng ngày càng thấy nể phục hơn vs ng ở độ tuổi đấy của anh ý:P. Ngoài cư xử rất lịch thiệp, nhã nhặn, mà m gọi là ga lăng như giữ cửa cầu thang cho m đi, nhường m đi hay vào đâu trước, nếu giữ thang máy chờ thì cũng xin lỗi mọi ng xung quanh… thì lối sống của anh ý cũng rất thoái mái, cởi mở, trẻ trung. Cũng từng tham gia band nhạc vs vị trí chơi guitar điện và ở nước ngoài tận 10 năm. Hôm đi kara là hôm m choáng nhất nghe anh ý hát mà giọng mượt mà trẻ kinh khủng, đoạn dạo nhạc còn tưng tửng đứng lên nhún nhẩy, thỉnh thoảng thì đồi giọng rất buồn cười hoặc đang hát TV thì dịch luôn và hát sang tiếng anh rất đúng giai điệu :P. Về công việc thì anh ý cũng rõ phần kĩ thuật khác nên các hôm đi dịch m toàn phải nhờ, hơn nữa là tính cách cũng điềm đạm nên mọi ng đều rất nể phục, nhưng trong cuộc họp cần gay gắt thì mặt đỏ gay gay, và nói rõ ràng, dứt khoát…. nói chung kiểu tính cách mẫu ng hoàn hảo 1 cách thực tế vs suy nghĩ của m, chẹp chẹp J))

– a sếp :v – m vẫn  hơi ngại ngại khi nói chuyện vs sếp như nói ở trên đó, nhưng phải công nhận là sếp nói khá nhiều. ngày nào cũng gọi điện trên 30’, nếu toàn TA thì tốt để làm đài m luyện nghe luôn J) mỗi tội là 1 nửa là tiếng Pháp :v, sao m ko thấy tiếng pháp nhẹ nhàng mà nó cứ uốn lưỡi khó khăn thế nào ý :P. sếp cũng rất hài hước và vui tính, hay kể chuyện cười, có hôm bảo anh Giang “I will send u a joke, but do not send it to ms Duong, it’s man joke J)))”. Sếp cũng biết sơ sơ tiếng việt, thỉnh thoảng gọi mà m ko để ý lại gọi “em ơi” hay chen mấy câu ngắn ngắn vào như “hả”…Ai  khen đẹp trai thì hiểu và thích lắm, có hôm kể là đi vào thang máy có 2 bạn nhìn thấy nói vs nhau khen đẹp trai, lúc sau ra còn cười và nói cảm ơn J)). Mọi ng nghe chuyện cười rũ rượi, chị Ly còn kể thêm có hôm 1 chị cty bên cạnh sang chơi bảo là “sếp e đẹp trai thế, có vợ chưa” thì sếp nghe thấy, cười hớn hở nói “cảm ơn, có rồi có rồi” J)). Thỉnh thoảng gọi cho vợ hay cho con thì nói nhẹ nhàng, ngọt ngào lắm, trước khi dập máy còn “moaz moaz” mấy cái rất chi là dễ thương :P. Trên bàn làm việc thì có để 1 ảnh cưới, sau lưng thì có cả 1 lọ hương nhỏ thắp hương ngày đầu tháng và rằm nữa. về khoản hòa nhập vs môi trường VN thì cũng đáng nể đó :P. Ngoài sự vui tính, hài hước thì trong công việc cũng rõ ràng và mềm mỏng nữa, nói chung là m cũng thấy may mắn có sếp như thế hihi.

8. Tìm một “quân sư” tại cơ quan

“Quân sư” thì có lẽ sau này của m sẽ là chị Dương. m sẽ hỏi c ý và học hỏi thêm nhiều từ chị ý nữa. 2 chị em cũng có nhiều nét giống nhau, hi vọng sẽ làm việc tốt và thân thiết J

Thật ra kể thế này ko hẳn là tự nhận xét về m mà là mượn cớ để kể về chỗ m làm hehe. M cũng toàn khen, cơ bản là đang thích hehe. Ngoài ra thì còn 1 vài điểm cộng và chuyện vui khác như:

– tuy hơi xa nhà, tầm 7.5km nhưng view ở đây đối diện hồ thiền quang rất đẹp. cứ khi nào đi ra ngoài có việc m lại nhìn ra hồ và thấy thật yên bình. Ngay hôm đầu tiên m đi cái đg trần nhân tông cũng lạ là đến giờ m mới biết con đg này ở Hn lại đẹp thế, rồi hồ thì như hồ Gươm thu nhỏ, mỗi tội ko có tháp Rùa và đền Ngọc sơn nhưng lại vắng vẻ và thanh bình hơn 😛

– mới đc nghe sự tích dột vp của mọi ng 😛 Chả là có 1 lần 1 bác chuyên gia nào để quên chai bia ở văn phòng. Lựa lúc sếp đi vắng, mọi ng rủ nhau mở ra uống. ai ngờ bia đấy là bia kiểu sâm panh, mở ra nó phụt tung tóe lên hết tường. sếp về hỏi ko ai dám khai ra, đổ cho là tưởng bị dột nên thế. Sếp bào gọi quản lý tòa nhà đến, đáng lẽ ko đc gọi thì chị Ly thật thà lại gọi đến, cái ông đấy lai tinh nên nhìn cái là biết, bảo chắc chắn là ko phải dột mà là rượu sâm panh hay cái gì đó bắn lên J)) sếp tra hỏi bảo là khai thật ra thì 3 “đứa” vẫn kín mồm, đến chết ko dám khai J)) đợt tới đang định phải quét sơn lại J))

Nói chuyện lợi dụng sếp đi vắng để bày trò thì sắp tới sếp vừa đi chơi, mấy anh chị em đã rủ nhau đi royal chơi cả ngày nghỉ làm J) đúng là “chủ vắng nhà gà mọc đuôi tôm” :v

(các chuyện khác hay ho sẽ update dần :P)

Every Day I Love You/ Béo yêu khỉ nhiều hơn mỗi ngày

(bắt chước cách nói, cơ mà bị lây thì đúng hơn :} )

Every day H loves K

I don’t know, but I believe,

That some things are meant to be,

And that you’ll make a better me,

Everyday I love you.

 

I never thought that dreams came true,

But you showed me that they do,

You know that I learn something new,

Everyday I love you.

 

‘Cos I believe that destiny (ooooooh),

Is out of our control (don’t you know that I do),

And you’ll never live until you love,

With all your heart and soul.

 

It’s a touch when I feel bad (ooooooh),

It’s a smile when I get mad (ooooooh),

All the little things I am,

Everyday I love you oooh, oooh, aaah.

 

Everyday I love you boy, Everyday I love you.

‘Cos I believe that destiny (ooooooh),

Is out of our control (don’t you know that I do),

 

And you’ll never live until you love,

With all your heart and soul.

 

If I asked would you say yes?

Together we’re the very best.

 

I know that I am truly blessed, Everyday I love you.

 

And I’ll give you my best,

Everyday I love you.

Oh. . . .

 

Tớ ko biết rõ nhưng tớ tin rằng

Những điều đã qua thực sự có ý nghĩa

Và cậu đã làm cuộc sống của tớ tươi đẹp hơn

(thực sự) Tớ thấy yêu câu hơn mỗi ngày

 

Có những mong ước mà tớ không dám mơ tới

Nhưng cậu luôn cố gắng chứng minh rằng điều đó là có thể

Cậu động viên tớ trải nghiệm những điều mới mẻ

Và tớ thấy yêu cậu hơn mỗi ngày

 

Tớ đã từng nghĩ chuyện của 2 đứa

Thật là không thể

Nhưng cả 2 đều không thể thực sự sống tốt đẹp

Nếu không thể yêu nhau bằng cả trái tim và tâm hồn

 

Khi tớ buồn bực, c vẫn luôn bên t (dù t thật là đáng ghét)

Khi t không thể chịu đựng nổi và muốn từ bỏ, những điều cậu làm khiến tớ suy nghĩ lại.. (bịa lời 1 :p)

Tớ thấy m thật nhỏ bé (và ty thật là tội nghiệp :{ )

Và tớ lại thấy yêu cậu hơn mỗi ngày… ay ay :}

 

….

 

 

 

 

 

Liệu sau này t có đồng ý khi cậu ngỏ lời (t cũng chưa biết :P)

Và chúng ta cùng nhau làm những điều tốt đẹp nhất?

(nhưng) T thấy mình thật là hạnh  phúc vì biết cậu cũng yêu tớ nhiều hơn mỗi ngày (bịa lời 2 :P)

 

Và bên cậu t sẽ là heo béo tuyệt vời nhất (béo nhất :P)

T sẽ luôn yêu cậu nhiều hơn mỗi ngày ❤

(chụt chụt :})

 

An explanation

the last or forever...
the last or forever…

It may be the hard time even we understand and choose it as a best answer.  We all don’t want to do but have to decide. I really don’t know what I should do, so I wanna do nothing.  Sorry for how I behaved or showed it out. Actually I’m still not comfortable and optimistic as both of us have expected. I’m not brave as I should be but believe me that I can overcome the depression quickly. I intended to keep silent and disappear for a time, but I’ve realized that this solution is only like the evasion. So I will try to make as many of things as simple and normal. However, I still need time to meet and talk to u as we used to. It’s may be less or more than 1 month, I don’t know. In that time, I will take my effort to do useful things as much as I can and perhaps we won’t keep contact with each other (if we can, I suppose it’s really good). Because I don’t know about your thought, feelings and plans, I only talk from my view, so it may be subjective and selfish. I don’t like it but let it be. We need to try more when the future is still unknown, but hope that this should be in any case.  Best wishes for my dear and please believe on all the things we had.